Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Nặng nề

Em vẫn ở đây dưới ánh nắng Hè gay gắt
Vẫn để hồn mình lay lắt nhớ về anh
Đêm năm canh em chỉ ngủ canh đầu
Còn bốn canh sau em âm thầm ngủ tiếp!

Không biết kiếp trước mình đã gặp nhau?
Và trong kiếp sau mình còn gặp lại?
Tại vì vừa khi gặp anh em đã thấy quen
Xa anh mấy năm rồi mà lòng vẫn thấy nhớ


Mùa Hè đến xin anh chớ quên
Ngày mình gặp gỡ trong ánh nắng Hè rực rỡ
Chùng phượng vĩ đưa theo lời hò hẹn
Bóng cây xanh thắp sáng cuộc tình

Kỷ niệm xưa bỗng trở nên im bặt
Bởi những lỗi lầm làm em hổ thẹn đến ngày hôm nay
Tình yêu đến quá sớm, để rồi nó đã ra đi mãi mãi
Giờ chỉ còn là những kỷ niệm buồn, khi nghĩ về ngày xưa

Có lẽ nào tình anh đã về cùng cái nắng mùa Hạ?
Bởi vì mỗi khi Hè về em lại nhớ tới anh
Tình yêu từ thủa tóc xanh
Nay tóc có vài sợi bạc mà vẫn chưa quên

Xin lỗi anh nhé, tình yêu của ngày hôm qua
Sau những giận hờn, chúng ta lại là bè bạn
Quên đi hết những chuyện buồn của ngày hôm qua
Mỗi người hãy cố gắng xây dựng cuộc sống mới của riêng mình

Em bỗng nhận ra, anh là điểm ngã của tình yêu
Vì em đã có nhiều người bạn tương tự như thế
Bây giờ đã thật sự quên anh rồi, em mới trở về với chính em
Em lại yêu thương, lại giận hờn, nhưng với người không giống anh

Anh với em là đỉnh cao của sự sai lầm
Và chính anh đã làm em sa ngã
Em đã tìm hình bóng của một người khác trong anh
Và em đã thất bại thảm hại, nặng nề

Chúng mình đã vùi dập tình yêu trong nước mắt đau thương
Sự chia ly không bao giờ đau đớn thế
Sự hủy hoại nhau không bao giờ làm người ta tổn thương nhiều đến thế
Chuyện tình mình cần mãi mãi quên đi!

                                                             Tác giả: Phạm Thị Hợi

Đọc thêm các bài viết  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét