Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

ta mắc lỗi

Giấc mơ về người cũ bây giờ đã trở thành một cơn ác mộng
Giữa hai người bây giờ có cả biển trời xa cách
Ở thời hiện tại, tôi cũng không còn yêu nổi người ấy nữa
Kỷ niệm xưa thôi cứ để vào miền lãng quên

Ôi mối tình đầu với biết bao kỷ niệm
Trong ánh nắng Hè rạo rực em đã gặp anh
Để đến bây giờ mỗi khi mùa Hè đến
Trái tim em lại rạo rực đập theo nhịp ngày xưa


Chùm phượng vĩ ngày xưa là biểu hiện tình yêu
Anh đã đưa nó cho em với con tim dào dạt
Còn trong lòng cô thiếu nữ mới lớn đầy ước mơ
Khi ấy anh là bóng hình lý tưởng trong trái tim em

Trong cái nắng Hè rạo rực mình đã yêu nhau
Nụ hôn đầu đời sao mà trống vắng
Em nhận ra rằng có lẽ anh không phải là người em đã mơ
Nhưng với anh, em là tất cả

Vì thế chuyện tình mình đã đi qua những cơn mưa
Chẳng còn những ngày nắng Hè rực rỡ
Những ngày dài chỉ nối tiếp những cơn mưa
Mưa trên bầu trời, mưa trong mắt em và mắt anh

Mùa Hè kết thúc, chúng mình cũng mãi mãi rời xa
Nhưng mảnh đất bỗng tách thành hai nửa
Ở giữa chúng ta bỗng chen một dòng sông
Em và anh đều không dám bước về nhau

Rồi mình hẹn thề sau mười năm gặp lại
Cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi trong cuộc đời
Trong lòng em ngày đó đã nghĩ khác anh
Có lẽ là mình đã thật sự khác nhau

Mười năm nữa sẽ giải quyết xong vấn đề hiện tại
Nhưng biết đâu sẽ có rất nhiều vấn đề khác nảy sinh
Nếu bây giờ chúng ta không được ở bên nhau
Thì có lý do gì mười năm nữa cả hai sẽ ở bên nhau

Anh nói rằng tình yêu thật sự không phan biệt tuổi tác
Khoảng cách và thời gian đều không có ý nghĩa gì
Chỉ cần hai người vẫn luôn hướng về nhau
Và rằng trái tim anh vẫn luôn rất yêu em

Anh ra đi trong dòng nước mắt
Em đứng lại dòng nước mắt tuôn như mưa
Cuộc tình mình giờ giống như cơn mưa mùa Hạ
Nhìn đâu cũng thấy nước mưa rơi!

Dù anh luôn phủ nhận với em là anh không yêu người ấy
Nhưng trong lòng mình em biết, có thể anh đã hết yêu em
Chuyện tình mình giống như một thói quen
Thứ anh muốn là gia sản của gia đình em

Buồn thật đấy nhưng đó là sự thật
Cuộc tình mình đành cứ để nó trôi đi
Em lặng lẽ bước đi trên lối rẽ của riêng mình
Ở ngoài kia em biết rằng anh vẫn rất vui

Không thể tin rằng mười năm sau anh đã đến tìm em
Anh đã xin lỗi và chúc mừng những gì em đã làm được
Anh nói rằng cuộc hôn nhân của anh không hạnh phúc
Chiếc nhẫn cưới trên tay, anh vứt ngay vào đống rác

Anh nói rằng anh muốn bước về phía em
Rằng chúng mình sẽ nối lại tình xưa
Anh và em sẽ viết ra thật nhiều kỷ niệm
Cuộc sống của hai người sẽ lại nối dài những ngày vui

Nếu nói em không còn cảm xúc gì với anh là nói dối
Cuộc tình xưa làm em chìm nổi trong nỗi đau
Đã có lúc em muốn cuộc đời mình chấm hết
Để chuyện tình ta mãi mãi vỡ tan ra

Nhưng nhìn anh em đã mất cảm giác yêu thương
Chỉ còn lại những buồn giận và ký ức đau thương
Sẽ vui vẻ làm sao với một người đã nhẫn tâm từ bỏ
Một trái tim yêu, vẫn khao khát đợi chờ

Em với anh giống như đôi đũa lệch pha
Khi anh muốn như thế này, thì em muốn thế khác
Khi em muốn thế khác, thì em lại muốn thế này
Có lẽ vì thế mà mình mãi chỉ đi song song nhau

Em từ chối lời cầu hôn của anh một lần nữa
Bởi vì em biết chắc chắn rằng, mình không thật sự yêu nhau
Anh vẫn cứ đi trên con đường của riêng anh
Em sẽ vẫn đi về hướng đi của riêng em

Những ngày này ánh nắng Hè rực rỡ tuôn rơi
Tà áo trắng của những cô học trò nhỏ
Gợi nhắc cho em rất nhiều kỷ niệm về ngày xưa
Cái thời mà cảm xúc mới lớn của em hòa cùng ánh nắng mùa 

Anh có bao giờ trở về nơi ấy nữa không?
Có bao giờ anh còn nghĩ đến em?
Có khi nào, kỷ niệm cũ làm tim anh lay động?
Hãy quên đi để đón một mùa Hè sôi động

Chuyện tình mình chỉ là chuyện tình mùa Hè mà thôi
Mỗi năm một lần, khi mùa Hè đến
Em sẽ lại nhớ về anh, trong ánh nắng mùa Hè
Tình cảm với anh sẽ hòa cùng màu đỏ của hoa phượng vĩ

Bởi vì chuyện tình mình thực chất đã kết thúc từ lâu rồi
Khi hoa phượng chưa kịp rụng, trái tim anh đã thay đổi
Chúng ta ở bên nhau chỉ là những mảnh vỡ yêu thương
Vì thế chúng ta ở bên nhau sẽ chỉ làm cho nhau đau!

Lời nói dối đã tạo lên khoảng cách
Người thứ ba đã làm cả hai bị tổn thương
Sự yếu đuối làm chúng ta mắc lỗi
Vì thế chuyện tình mong manh đã vỡ tan như một giọt sương

Dù trong lòng cả hai vẫn còn vấn vương
Nhưng kỷ niệm vẫn mãi chỉ là kỷ niệm
Nghĩ về ngày xưa thì nó lung linh như thế
Nhưng nếu nó là hiện thực, thì đó là một cơn ác mộng đắng cay!

                                                               Tác giả: Phạm Thị Hợi

Đọc thêm các bài viết  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét