Anh ... ơi! Giờ này anh đang ở đâu? Anh đang vui cười cùng bè bạn, đồng nghiệp hay hạnh phúc bên gia đình của mình?...
Nhớ ngày mình chia tay, em đã nói rằng mình yêu anh, tuy một lần nữa từ chối lời cầu hôn của anh nhưng em đã nói: Em từ chối anh không phải vì bất kỳ một người con trai nào khác. Chỉ đơn giản vì điều kiện và hoàn cảnh của em ở thời hiện tại không cho phép thôi. Em không thể giải thích sự nhiễu nhương và nghịch cảnh đớn đau của gia đình mình cho anh trước hơn một trăm người bạn học đại học. Vậy là em đành để anh ấm ức và giận dữ rồi! ...
Anh yêu, anh cho em xin lỗi nhé! Em yêu anh nhất trên đời mà. Và chỉ mình anh thôi. Em nói thật đấy. Thật lòng em rất yêu anh, đó là cảm xúc rất chân thành, tự nhiên và vốn có tựa như hơi thở của em vậy.
Với em, anh không cần phải tỏ ra thế này, thế lọ đâu, chỉ cần anh là chính anh. Thế là em sẽ rất yêu anh rồi. Tình cảm của em rất mãnh liệt mà. Tiếc là chúng mình đã không đủ bản lĩnh, sự khôn ngoan và cả sự may mắn nữa để bảo vệ tình yêu của mình. Khiến nó nhạt phai bởi những suy nghĩ điên rồ, hành động sai trái và cả của cuộc sống khắc nghiệt nhưng cũng lắm đam mê nơi trường lớp nữa. Mình đã lạc mất nhau trong những bộn bề của cuộc sống. Để đến bây giờ em mới giật mình nhìn lại. Người em yêu nhất thế gian là anh. Và từ khi em được sinh ra cho tới bây giờ chẳng ai tốt với em như anh, chẳng ai cho em nhiều tình cảm mãnh liệt như anh. Và chẳng có ai hoàn hảo như anh. Em cũng đã muốn lấy chồng, muốn có một gia đình yên ấm và hạnh phúc. Muốn có những đứa con. Muốn chấm rứt cuộc sống độc thân vui vẻ mà ngày xưa em từng mơ ước. Giờ thì em chẳng thấy nó thú vị gì cả. Nhìn bạn bè cùng học nhà cao cửa rộng, áo quần đẹp tươi, xe cộ đàng hoàng, con cái lớn khôn mà em thèm và khao khát thế. Phải rồi, em chỉ có một thân, một mình giữa thế gian lạnh giá. Làm sao em có thể chiến thắng trong trò chơi tiền bạc?
Với em, anh không cần phải tỏ ra thế này, thế lọ đâu, chỉ cần anh là chính anh. Thế là em sẽ rất yêu anh rồi. Tình cảm của em rất mãnh liệt mà. Tiếc là chúng mình đã không đủ bản lĩnh, sự khôn ngoan và cả sự may mắn nữa để bảo vệ tình yêu của mình. Khiến nó nhạt phai bởi những suy nghĩ điên rồ, hành động sai trái và cả của cuộc sống khắc nghiệt nhưng cũng lắm đam mê nơi trường lớp nữa. Mình đã lạc mất nhau trong những bộn bề của cuộc sống. Để đến bây giờ em mới giật mình nhìn lại. Người em yêu nhất thế gian là anh. Và từ khi em được sinh ra cho tới bây giờ chẳng ai tốt với em như anh, chẳng ai cho em nhiều tình cảm mãnh liệt như anh. Và chẳng có ai hoàn hảo như anh. Em cũng đã muốn lấy chồng, muốn có một gia đình yên ấm và hạnh phúc. Muốn có những đứa con. Muốn chấm rứt cuộc sống độc thân vui vẻ mà ngày xưa em từng mơ ước. Giờ thì em chẳng thấy nó thú vị gì cả. Nhìn bạn bè cùng học nhà cao cửa rộng, áo quần đẹp tươi, xe cộ đàng hoàng, con cái lớn khôn mà em thèm và khao khát thế. Phải rồi, em chỉ có một thân, một mình giữa thế gian lạnh giá. Làm sao em có thể chiến thắng trong trò chơi tiền bạc?
Đã bao đêm em trăn trở rằng: Tại sao? Và cuối cùng em mới phát hiện ra là tại vì mình mất anh! Anh là cội nguồn của hạnh phúc và sức mạnh trong em. Mà chính anh cũng từng nói: em là nghị lực của anh. Chỉ có điều, chúng mình đã dùng sức mạnh và nghị lực có được từ nhau để đi về hai hướng khác nhau của cuộc đời? Cuộc sống của anh giờ như thế nào? Còn với em, những ngày xa anh. Em rơi vào hết sai lầm này đến sai lầm khác. Em non nớt, yếu đuối và ngu ngốc. Em chẳng có tinh thần phấn đấu vươn lên gì nữa. Em chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực. Anh là mặttrời của em mà! Khi mặt trời đi xa, cuộc sống của em đã phủ một màu đen huyền bí.
Chúng mình thử nghĩ lại mà xem, khi chúng mình gặp nhau, bên nhau. Chúng mình như những ngôi sao màn bạc giữa sân trường. Chúng mình cùng lung linh tỏa sáng, thứ ánh sáng diệu kỳ của tình yêu mà tạo hóa đã ban tặng cho con người. Có vẻ cũng chính vì thế mà chúng ta đã có rất nhiều những " vệ tinh" xung quanh hai đứa. Và chúng ta đã không thoát khỏi sức mạnh bạo tàn và ác nghiệt của bọn họ. Chúng ta đã mất nhau, để rồi chả còn gì nữa! Chúng mình chìm trong những công việc cằn khô với bổn phận và trách nhiệm của mình.
Tại sao mình mất nhau? Vì sự kết nối tình yêu của chúng mình quá mong manh và yếu ớt. Em chả biết gì về anh cả. Đến tên, tuổi, gia đình, địa chỉ của anh với em cũng rất mơ hồ. Còn với anh, em đã không thể chia sẻ về gia đình mình. Em sợ khi anh biết tất cả về gia đình em. Em cũng sẽ mất anh. Thế là em cứ để tình cảm hai đứa chơi vơi giữa dòng nước. Anh hoàn toàn mơ hồ về thân phận và gia đình của em. Và tình mình chỉ lóng lánh, tươi đẹp khi sóng bước trên giảng đường đại học. Hai tâm hồn đồng điệu, hai trái tim cùng chung nhịp đập. Nhưng chúng mình đã không đủ dũng cảm và sự mạnh mẽ để xây dựng những mối liên kết bền chặt hơn về mặt gia đình, bạn bè, xã hội và cả pháp luật nữa.
Lẽ nào tình mình chỉ là tình sinh viên? Lẽ nào mình sẽ mất nhau mãi mãi? Lẽ nào em mãi phải sống trong cảnh buồn chán và vô vị như thế này? Em thật sự không muốn điều đó. Em đi tìm anh. Thông tin em biết về anh đều là sai cả. Em đang cố gắng vén bức màn bí mật giữa anh và em. Em không muốn giữa chúng mình có một khoảng cách nào nữa. Em muốn được ở bên anh mãi mãi. Dù mình chỉ là tình bạn mà thôi. Em đã gạt anh sang một bên để rộng đường tranh đấu với những thứ mà em thích. Giờ được chúng rồi em mới nhận ra, chúng chẳng có ý nghĩa gì với cuộc sống của em so với anh. Giờ em có thể đánh đổi tất cả mọi thứ ở trên đời mà em có, chỉ cần có anh thôi. Mình có nhau, được ở gần gũi bên nhau là hạnh phúc nhất đời rồi. Em không cần gì hơn thế! Nhưng hạnh phúc sẽ là tròn vẹn hơn khi em có tất cả mọi thứ mà em muốn và cả anh yêu nữa, đúng không nào? Em yêu anh và biết rằng tình mình là mãi mãi. Anh là định mệnh của cuộc đời em!
Tác giả; Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét