Nam, cậu học trò nhà nghèo nhưng rất thông minh, hiếu học. Cậu được thầy yêu, bạn mến vì sự thật thà, hiền lành của mình. Ở nhà, ngoài thời gian dành cho học tập. Cậu làm gần như tất cả mọi việc trong nhà thay cho mẹ và chị gái. Với cậu, là người đàn ông chân chính là phải chăm lo được cho người phụ nữ của mình. Vì tuổi nhỏ, cậu không thể kiếm tiền lo cho ra đình, thế lên cậu luôn dành hết việc nhà về phần mình.
Gia cảnh nhà cậu đúng là thật đáng thương. Bố cậu là thương binh, hàng ngày vẫn chạy xe ôm trong thị xã lấy tiền nuôi sống cả gia đình và lo cho hai chị em Nam ăn học cho hơn người. Bố Nam có một khát vọng đến tột bậc là đời mình vát vả, khổ nhọc, chịu làm " thằng" xe ôm rồi. Ông nhất định phải lo cho con cái ăn học đàng hoàng để chúng sẽ đứng trên nhiều người khác. Mẹ Nam thì là công nhân mất sức. Người đau bệnh luôn nên không làm được việc gì. Tuy vậy cuộc sống của hai chị em Nam chẳng đến lỗi khốn khó. Họ luôn rất cố gắng học hành và đã có những thành tích đáng nể trong học tập.
Gia đình Nam chỉ thật sự khó khăn vào những khi thời tiết quá khắc nghiệt. Vết thương cũ tái phát khiến bố Nam không chạy xe ôm được. Mẹ Nam thì quay ra đổ bệnh ngay. Hai chị em Nam chẳng biết làm sao, chỉ hết trông bố lại quay ra mẹ. Nhiều người giàu có trong thị xã khuyên gia đình Nam bán đi căn nhà mặt quốc lộ lớn mà mua một căn nhà nhỏ trong ngõ. Tiền chênh lệch dùng chi tiêu cho cuộc sống đỡ vất vả. Nhưng bố Nam kiên quyết không đồng ý. Ông nói đời mình không mua thêm mấy mảnh đất nữa cho con cái thì thôi. Ai lại đi bán mất mảnh đất có vị trí đẹ như vậy. Vì đó là thứ tài sản có giá trị duy nhất ông để lại cho hai con. Rồi dù đau nưức mình mẩy không chạy được xe ôm. Ông mở tạm quán nước chè bé xíu ngay ở cửa nhà để kiếm tiền rau cháo qua ngày cho các con. Tù đó, những hôm ông mệt, ông phải ở nhà thì lại thành ông chủ quán nước chè. Có lúc ông đi vắng, có khách uống nược, mẹ Nam cũng bán. Cuộc sống của gia đình Nam đang có vẻ khá dần lên. Nhưng việc học của hai chị em Nam ngày càng tốn kém. Thương bố mẹ, càng không dám bỏ học cả sợ bố mẹ buồn. Hai chị em Nam bảo ban nhau học hành ngày càng cố gắng hơn. Họ đều muốn đỗ đại học ngay năm đầu để bố mự đỡ vất vả hơn. Cuộc sống của ia đình họ cứ thế êm đềm trôi qua trong nghèo túng nhưng hạnh phúc và niềm tự hào tràn đầy, cho đến một ngày tai họa đổ ụp xuống căn nhà bé nhỏ của họ.
Số là có môt cậu học chung lớp với Nam, ở cùng khu phố con nhà giàu có, ăn chơi lêu lổng, tiêu sài hoang phí. Khi bị bố mẹ không cho tiền ăn tiêu, cậu công tử bột này liều cố thực hiện một vụ cướp ngay tại bến xe thị xã. Nạn nhân là một chị phụ nữ trẻ, với chiếc túi xách đầy tiền và một chiếc điện thoại đẹp như một giấc mơ. Vào những năm 2000, điện thoại khá quý và hiếm. Chúng chỉ có thể là thứ đồ chơi sành điệu của những người giàu có. Cậu é đang trong độ tuổi học trò này làm gì có mà dùng. Thế nên, tiền thì cậu tiêu, điện thoại đó cậu lấy để gọi. Cậu đâu biết rằng, ngay sau khi bị cướp. Người phụ nữ kia đã đi trình báo công an. Qua điều tra, công an phát hiện số điện thoại của chị phụ nữ đó vẫn đang hoạt động và thực hiện một vài cuộc gọi ngắn trong lòng thị xã. Thế là họ khoang vùng đối tượng và đang tiến hành rà soát đối tượng khả nghi. Biết không thể thoát khỏi vụ việc. Cậu bé kia đành nói hết với gia đình và cầu xin bố mình tìm cách giúp. Vốn là một người giàu có và khôn ngoan, lắt léo có thừa. Ông này bỏ ra mấy chục triệu đồng vừa nhờ, vừa ép Nam nhận là người đã thực hiện vụ cướp đó. Vi nhà Nam ngay gần nhà ông, cũng trạc tuổi với con ông. Với lại nhà Nam nghèo, nói Nam đi ăn cướp công an sẽ tin ngay. Chứ con ông đường đường là cậu công tử ột nhà giàu, nói nó ăn cướp ai tin? Nam chẳng nhân tiền và nhận tọi thay thì ông đưa tiền cho công an bảo họ kết luận người cướp là Nam!
Trước khoản tiền quá lớn với gia đình Nam. Trước lời hăm dọa có vẻ như rất hợp lý của bố Quân - bạn Nam. Và cả vì suy nghĩ nông cạn, non nớt của một cậu học trò chỉ quen ngồi trên ghế nhà trường. Nam đã đồng ý nhận tôi thay cho bạn. Bên công an không tin Nam thực hiện hành vi đó, tất cả bạn è, thầy cô không ai có thể tin Nam làm chuyện đó. Bố mẹ Nam thì gần như sụp đổ hoàn toàn. Nam định dừng lại thì bố Quân cho Nam thêm 10 triệu nữa và thuê giúp thợ đến xây lại căn nhà đang dột nát của gia đình cho bố mẹ Nam. Thế là cậu khăng khăng nhận tội. Cả gia đình Nam đã biết rõ sự tình, họ thương con nhưng cũng hám của. Và họ cũng bị đẩy vào thế đã rồi. Vậy là tặc lưỡi cho qua. Để Nam trong trại cải tạo mấy năm rồi làm lại từ đầu sau. Vì khi ấy Nam đường đường có nhà lầu giữa con phố lớn nhất của thị xã. Thiếu gì gái theo. Vả lại tội lỗi lại không phải do Nam làm. Âu cũng là một cách kiếm tiền khá dễ dàng mà Nam đã làm được.
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Tình Nghĩa Phu Thê
>> Tình Nghĩa Phu Thê ( Tập 2)
>> Truyền Thuyết Tình Yêu?
>> Cần Thận Trọng Với Chữ Ký Của Bạn
>>Kinh Doanh Đa Cấp
>> Em Chỉ Là Một Cô Gái
>> Sức Khỏe Là Vàng
>> Một Thời Hoa Lửa
>> Nhớ Mái Trường Xưa
>> Một Thời Gian Khó
>> Tết Thầy
>> Một Thời Để Nhớ
>> Sứ Mệnh Xanh và Khát Vọng Một Đời (phần 1)
>> Sứ Mệnh Xanh và Khát Vọng Một Đời (phần 2)
>> Nguyễn Hữu Sơn
>> Nơi Khởi Nguồn Và Chắp Cánh Cho Tôi
>> Chuyện Tình Lan Và Tuấn
>> Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
>> Tình Nghĩa Phu Thê ( Tập 2)
>> Truyền Thuyết Tình Yêu?
>> Cần Thận Trọng Với Chữ Ký Của Bạn
>>Kinh Doanh Đa Cấp
>> Em Chỉ Là Một Cô Gái
>> Sức Khỏe Là Vàng
>> Một Thời Hoa Lửa
>> Nhớ Mái Trường Xưa
>> Một Thời Gian Khó
>> Tết Thầy
>> Một Thời Để Nhớ
>> Sứ Mệnh Xanh và Khát Vọng Một Đời (phần 1)
>> Sứ Mệnh Xanh và Khát Vọng Một Đời (phần 2)
>> Nguyễn Hữu Sơn
>> Nơi Khởi Nguồn Và Chắp Cánh Cho Tôi
>> Chuyện Tình Lan Và Tuấn
>> Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét