Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Trên


        Cô thấy mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi và vào khách sạn nằm nghỉ. Biển vẫn dạt dào ngoài kia, và lòng cô cũng đang cồn cào khát vọng chiếm hữu lấy anh mà không được. Cô òa khóc nức nở rồi chìm sau vào giấc ngủ lúc nào không biết. Khi thức giấc đúng vào 5h chiều, thời điểm tuyệt vời để cô đùa giỡn với những con sóng. Lòng cô lại thấy vui vẻ, hân hoan như thường.

        Cô mặc bồ đồ bơi bó sát. Cơ thể cô giờ cũng nẩy nở đẫy đà hơn xưa. Trông cô thật là quyến rũ. Cô đi trên bãi biển mà bao cặp mắt ngoái lại dõi theo. Phụ nữ độc thân U30 vốn rất quyến rũ mà! Cô nhút nhát đùa bỡn với những con sóng gần bờ. Sóng biển cứ dạt dào như tình yêu bao la của người mẹ dành cho cô vậy. Cô thấy nâng nâng trong hạnh phúc đầy tràn. Và anh lại hiện lên trước mắt cô với nụ cười tươi. Chào em! Khóc vừa vừa thôi sao lại để mắt sưng húp lên thế kia? Cô thẹn thùng, cô giận hờn và cô đang hồ hởi. Sẵn tiện xung quanh đầy nước, cô lấy tay quạt nước hất mạnh vào mặt anh và ha hả cười. Cô đẩy chiếc phao bơi của mình ra chỗ khác. Khi ngang qua người anh, cô thấy trái tim anh đang đập rất mạnh.
        Đùa giỡn mãi với nước và sóng, cô vào bờ ngồi nghỉ, anh cũng theo cô. Anh mua cho cô một quả dừa nước mát dịu. Thứ thức uống mà hồi sinh viên cô đã rất thích. Như một thói quen, cô đón lấy và thưởng thức. Trái tim cô đập rạo rực vì bầu ngực trần rắn rỏi của anh. Khẽ nhẹ đưa tay vuốt tóc cho cô. Anh nhẹ nhàng, cô gái lúc nãy là em họ anh. Nó làm cùng cơ quan. Ngày xưa em đã gặp một lần rồi mà không nhớ hay sao. Cô hứ dài vẻ không thèm quan tâm. Kỳ thực trong lòng cô như vừa bỏ đi một tảng đá. Anh xòe ví trả tiền nước và mời cô đi ăn hải sản. Trời ơi! Vẫn bức ảnh hai đứa ôm nhau ở sân trường trong ví anh! Hạnh phúc trào dâng, tim cô và tim anh cùng đập rộn rã. Anh khẽ gõ tay vào trán cô nựng yêu! Cái trán này bướng lắm nhé! Anh bảo đợi anh thì nhất định không chịu, chỉ đòi cưới. Mà khi đó anh nợ lần chồng chất, nhà cửa cho thuê hết để lấy tiền trả nợ. Cưới nhau về thì sống ở đâu? Vậy thì bỏ nhau tạm thôi...
      Cô giận hờn, bỏ tạm bao giờ? Anh bỏ thật, còn nói cưới cô khác giàu có còn gì? ... Có cô nào giàu có đâu? Đấy là em họ anh mà, cô ấy kia kìa? Nó đâng với chòng xây lâu đài cát kia kìa.... Anh chỉ ra đôi nam nữ đang rất hạnh phúc bên nhau phía xa. Đó đúng là Lan thật, cô đã gặp em ấy hai lần trong ký túc xá trước đây. Thời gian trôi đi thật nhanh, mọi người đã thay đổi thật nhiều. Anh khẽ vòng tay ngang người cô, thì thầm vào tai cô: Mình cùng nhau xây dựng mộ ngôi nhà nhỏ đi em? Anh vừa bán hết bớt mấy cái nhà để trả cho hết nợ cho bố. Coi như đã hoàn thành nghĩa vụ với bố mẹ. Giờ anh chỉ còn lo cho em thôi. Anh sẽ làm việc chăm chỉ để lo cho cuộc sống của hai vợ chồng mình được tốt!... Cô nũng nịu: Ai thèm là chồng vợ với anh? ... Nhưng vòng tay rắn chắc của anh đã siết trọn cô trong vòng tay. Họ chao nhau một nụ hôn nồng nàn, say đắm trên bờ biển.
        Mặt biển đang dải một mà vàng óng ả của buổi hoàng hôn. Có ai đó đã nói, hôn nhân là hoàng hôn của tình yêu quả rất đúng. Tình yêu của cô và anh đã chín muồi như buổi hoàng hôn chiều muộn kia rồi. Cưới nhau thôi! Em đồng ý. Chẳng đợi cho cô phải nghĩ suy thêm, anh chỉ tay cô về phía nhà thờ đá xa xa. Thế là cả hai chạy thục mạng về phía đó. Họ làm lễ cưới trong nhà thờ ngay tối đêm nay. Kỳ nghỉ này là tuần trăng mật của họ. Họ không muốn lãng phí một phút giây nào của tuổi trẻ và tình yêu mà không phải là chồng vợ nữa. Trải qua bao sóng gió ở đời, họ hiểu giá trị và hạnh phúc to lớn của hôn nhân đối với tình yêu. Hôn nhân thật sự là một ngôi nhà ấm cúng cho tình yêu hạnh phúc, đơm hoa, kết quả!
                                                 Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                      
Xem thêm các bài viết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét